Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Phải biết rằng hôm qua Lục Hi mới ra lệnh cho anh ta, dùng thời giản nửa tiếng để đến trang trí mọi thứ ở đây, mặc dù có đoàn đội chuyên nghiệp hỗ trợ, nhưng nghĩ đến đây là nơi mà Lục Hi cầu hôn Thẩm Dĩ, trong lòng anh ta cũng không nắm chắc. Thực ứng với câu nói, hạnh phúc cả đời của Lục Hi bị anh ta nắm giữ trong tay. Người đàn ông ngắm nhìn bốn phía, muốn nói đẹp rồi, cũng dễ nhìn, nhưng lại cứ cảm giác thiếu gì đó, môi mỏng chậc một tiếng, một tay sờ cằm, một tay cắm vào túi quần, như có điều suy nghĩ đánh giá hiện trường: “Chỗ này có chút trống.” Trống? Trịnh Tinh Cung nhìn theo hướng anh chỉ, là một mặt tường, trước nơi này có người biểu diễn Violin của nhà hàng đứng ở đây chơi đàn, bây giờ người bị chuyển đi, nhất định sẽ trống. “Lục tổng, trước ở bên này có người biểu diễn đứng, vách tưởng không thể thay đổi hay làm hỏng, cho nên không làm gì.” Không thể thay đổi. Lục Hi cúi đầu có chút bất an dạo bước xung quanh, nghĩ nửa ngày trong đầu hiện ra tia sáng: “Có máy chiếu hay không?” Máy chiếu hả?” Trịnh Tinh Cung lại lần nữa mơ hồ: “Dưới lầu có.” “Đem lên, mặt tường này xem như là sân khấu, đến lúc đó chiếu ảnh chụp chung giữa tôi và Thẩm Dĩnh.” Trịnh Tinh Cung nghe xong cũng thấy không tệ, liền sắp xếp người chuẩn bị theo hướng này: “Lục tổng, anh xem còn chỗ nào cần phải thay đổi hay không?” Lục Hi không hiểu sao có chút căng thẳng, vốn không thèm để ý mấy cái này, hôm nay là cực kỳ mẫn cảm: “Cậu nói, dùng nhiều bóng bay và hoa hồng như vậy có phải có chút quê mùa hay không?” Người đàn ông thành thục ba mươi bảy tuổi, ăn cơm chưa bao giờ chú ý đến lãng mạn Romantic, phần lớn đều là một số câu lạc bộ thương nhân hoặc là khách sạn thương vụ, đi vào đi ra đều có người đợi sẵn, cũng rất ít khi chú ý xung quanh, duy nhất có thể nhớ tới cũng là một số thảm tĩnh âm cao cấp cùng với mấy thiết bị lắp đặt hào nhoáng, trước mặt từng mảng lớn hoa hồng và bóng bay khiến cho người đàn ông có chút không thể tiếp nhận. Đến lúc đó đừng để cho Thẩm Dĩnh nhỏ hơn anh tám tuổi cười chê là được. Trịnh Tinh Cung nghe xong vội vã lắc đầu: “Lục tổng, mặc dù những thứ này thoạt nhìn có chút giống với thiếu niên, nhưng mà có người phụ nữ nào không thích hoa hồng và lãng mạn đâu? Loại màu sắc này có thể khiến anh cảm thấy quá nữ tính, nhưng cô Thẩm nhìn thấy nhất định sẽ thích, mấy thứ càng như thế này càng dễ đánh vào lòng người.” Chính mắt anh ta nhìn sắp xếp nơi đây, quỳ cũng phải cố chấp khoác lác cho xong, huống hồ anh ta cũng không phải là hoàn toàn khoác lác, quả thật rất không tệ, ít nhất so với Lục Hi để anh ta chiếu hình ảnh tốt hơn rất nhiều. Lục Hi nghe cũng hiểu được có lý, gật đầu, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn ba giờ, vốn anh định bảy giờ tối mang Thẩm Dĩnh đến, còn không đến ba tiếng. Nghĩ đến những thứ này, trong lòng người đàn ông bắt đầu căng thẳng, lại lần nữa xác nhận mọi thứ với Trịnh Tinh Cung: “Cô ấy sẽ thích chứ?” “Lục tổng, anh cứ yên tâm là được, đây còn chưa phải là thành quả cuối cùng, hậu trường còn phải điều chỉnh một chút, khẳng định sẽ khiến anh hài lòng.” Trịnh Tinh Cung nhìn bước chân bất an của người đàn ông, cảm thấy có chút bất ngờ lại cảm thấy thật ấm áp, một Lục Hi tràn ngập các cung bậc cảm xúc, tràn ngập nhân tình này đã lâu không gặp. Lục Hi không có kinh nghiệm gì trên phương diện này, chỉ có thể đảo hai mắt một vòng quanh tìm sơ sót, anh nghĩ nếu như tất cả mọi chi tiết đều đẹp đẽ thì hẳn sẽ thuận lợi. Anh để Trịnh Tinh Cung kiểm tra dưới lầu lại một lần, còn mình thì đẩy cửa một căn phòng bất kỳ ở tầng hai lách người đi vào. Lấy điện thoại từ trong ví tiền ra, nhìn bản thảo bên truyền thông đã viết xong, mấy lời tâm tình đập vào đáy mắt, còn chưa đứng trước mặt cô đã bắt đầu không tự nhiên. Không phải là chưa từng diễn thuyết một bài đã viết xong trước ngàn người, anh cũng chưa bao giờ căng thẳng, ngay cả anh cũng cảm giác mình có một trái tim lớn, rất ít luống cuống, nhưng mà lúc này nhìn thấy bản thảo còn chưa đến mấy trăm chữ trong tay, lòng bàn tay đặt sau lưng đều là mồ hôi lạnh. Tay anh chỉ lật lật vài cái, trong lòng lại nôn nóng không chịu được, qua một lúc lại kéo cửa nhà vệ sinh trong phòng ra, đứng trước gương ở bồn rửa tay, nhìn mình bên trong, quay đầu bên trái, nghẹo đầu bên phải, lại nhìn qua một lần, lần đầu tiên anh nảy sinh hoài nghi giá trị nhan sắc của chính mình. Anh như vậy, thật có thể được không?
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận