Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lúc này, Thẩm Dĩnh làm sao bình tĩnh được, trong đầu cô chỉ còn lại lời Đào Ly Hinh nói, nhìn cô ta với đôi mắt đã đỏ hoe: “Không thấy Tiếu Tiếu đâu cả…” “Tớ biết, tớ biết.” Phùng Tuyết Du vội vàng trấn an cô: “Dì nói vừa mới không thấy, cũng chỉ mười mấy phút thôi. Chúng ta chạy tới đó trước, trên đường đi tớ sẽ bảo bạn xem video giám sát, cậu cũng suy nghĩ xem có người nào đáng ngờ không?” Phùng Tuyết Du nói xong, kéo tay của cô chạy xuống hầm để xe. Với tình trạng của cô bây giờ chắc chắn không lái xe được, cho nên cô quyết định để cho Thẩm Dĩnh ngồi vào chỗ lái phụ. Cô quay đuôi xe ra một cách tuyệt đẹp, cũng thuận tiện gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng mới nói chưa được vài câu đã cãi ầm lên: “Cái gì gọi là không quá hai mươi bốn giờ thì không thể lập án?! Đứa trẻ cũng chỉ có hơn bốn tuổi thôi, không phải là người trưởng thành, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các người chịu trách nhiệm được sao?” Thẩm Dĩnh nghe vậy chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo, hai tay đặt ở trên đầu gối đã lạnh giá không còn chút hơi ấm nào. Một nỗi khủng hoảng tới cực điểm lập tức dâng lên trong lòng cô, cô thậm chí không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, ngay cả hít thở cũng bị động. Bình tĩnh, Thẩm Dĩnh. Trong lòng cô không ngừng nhắc lại, không ngừng tự nhủ, lúc này không tìm được con, cô càng phải bình tĩnh. Bên kia, Phùng Tuyết Du báo cảnh sát không có tác dụng, chỉ có thể tức giận cúp máy, mắng một câu với giọng điệu rất tệ. Bầu không khí trong xe rất nặng nề, tốc độ xe cũng rất nhanh, không để ý tới chuyện vượt tốc độ. Cả đoạn đường đi Phùng Tuyết Du đều đạp chân ga như không muốn sống nữa. Thẩm Dĩnh đột nhiên nhớ tới người đàn ông đã hai ngày không xuất hiện trước mắt mình. Có phải là anh không? Đây là lúc thà giết lầm mười nghìn chứ không thể bỏ qua một nghìn, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm số của Lục Hi và gọi tới không hề do dự. Đối phương rất nhanh đã nghe máy, giọng điệu trầm ổn: “Alo?” “Không thấy Thẩm Tiếu đâu cả.” Thẩm Dĩnh dùng lời nói thẳng thắn nhất để nói cho anh biết tin tức này. Bên kia điện thoại, trong một giây giọng nói và tiếng hít thở của người đàn ông chợt biến mất, một giây tiếp theo lại đột nhiên trở nên nặng nề, rõ ràng là tâm trạng đè nén gần như muốn bùng phát: “Chuyện xảy ra khi nào?” Nghe được những lời này của anh, chút hy vọng cầu may cuối cùng của Thẩm Dĩnh cũng tan vỡ. Không phải là Lục Hi, vậy sẽ là ai dẫn đứa trẻ đi chứ? Thẩm Dĩnh không tin chuyện này vô cớ xảy ra, nhất định là người cô biết, hoặc quen biết cô gây ra. “Vừa rồi, đang ở dưới tầng nhà thì không thấy nữa.” Thẩm Dĩnh nhớ tới lời Đào Ly Hinh nói, dây thần kinh đang căng thẳng như muốn đứt ra, khi lại mở miệng đã không nhịn được nghẹn ngào nói: “Mẹ em nói chớp mắt đã không thấy đâu, bây giờ mẹ em đang tìm cùng ba em…” Lục Hi nghe giọng người phụ nữ run rẩy không thành âm điệu, biết trong lòng cô bây giờ chắc chắn rất đau khổ, anh lại không phải vậy sao? Anh vừa cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, vừa cố trấn an cô: “Em đừng hoảng hốt, không thấy con thì em càng phải bình tĩnh, bây giờ anh sẽ chạy tới đó ngay. Mới mới mất tích như thế không thể xảy ra chuyện gì đâu. Em tin anh đi, đây là thành phố J, không ai có thể tổn thương con trai anh ngay trước mắt Lục Hi anh được.” Từng lời nói của người đàn ông đầy khí phách, hùng hồn mạnh mẽ. Thẩm Dĩnh nghe thấy, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt, cô giơ tay lên lau nước mắt: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Vừa rồi Phùng Tuyết Du báo cảnh sát, cảnh sát nói không có cách nào lập án.” “Anh sẽ tìm người qua điều tra, em cứ đi gặp bác trai bác gái trước đi.” Lục Hi nói xong lại sợ cô thiếu kiên nhẫn, không nhịn được dặn tiếp: “Em ở đó đừng đi lung tung, chờ anh qua.” “Được.” Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu tí tách rơi xuống đầu gối: “… Anh tới nhanh đi.” Mi tâm của người đàn ông nhíu chặt, lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Tiếu lại vô cùng đau lòng cho cô, trong lòng trở nên hung ác muốn chém kẻ mang con đi ra thành nghìn mảnh: “Được.” … Ba người từ các hướng khác nhau chạy tới khu căn hộ Hồng Uyển. Thẩm Dĩnh đi sớm hơn, đường gần hơn, nhưng khi đến nơi thì Lục Hi cũng vừa lái xe đến dưới tầng. Không khó có thể tưởng tượng được cả đoạn đường này anh đã lái nhanh tới mức nào, chắc chắn là vô cùng nguy hiểm. Hai người Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch đang đứng trước khu căn hộ lau nước mắt. Người đàn ông trong thời gian qua chảy máu không chảy nước mắt cũng nhịn không được khóc: “Dĩnh Dĩnh, con tới rồi.” “Ba mẹ, hai người đừng khóc, thằng bé sẽ không có việc gì đâu.” Thẩm Dĩnh an ủi cũng không có tác dụng lớn lắm, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng rất sợ. Lục Hi nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt, mặc dù trong lòng đau khổ như ở trên chảo dầu, vẫn cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: “Lúc trước không thấy thằng bé ở đâu?” “Là ở bên đó.” Đào Ly Hinh chỉ vào cửa hàng bánh nướng phía sau, lại mở ở ngay tầng một khu căn hộ, khu căn hộ của bọn họ chỉ là tòa nhà bình thường, đã nhiều năm, có vài nhà bán đồ ăn sáng hoặc buôn bán vặt khác ở dưới tầng một. Lục Hi nhíu mày, đứa trẻ ở khoảng cách gần như vậy sẽ không đi lạc được, đám buôn người cũng không có khả năng vào khu căn hộ trộm trẻ con. Nhất định là có người để mắt tới mới muốn dẫn đứa trẻ đi. Người đàn ông nghiêng người lấy điện thoại di động ra gọi cho Cục trưởng Cục cảnh sát, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ: “Con trai tôi bị mất tích, làm phiền cục trưởng Trương phái người qua điều tra.” Anh vừa dứt lời, không chỉ Phùng Tuyết Du, ngay cả Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh cũng không nhịn được liếc nhìn anh. Ba từ “con trai tôi” từ trong miệng anh nói ra khiến người ta hơi sốc. Nhưng vào giờ phút này, ai có thể nói gì? Thẩm Tiếu thật sự là con trai anh, mà bởi vì không thấy đứa trẻ, mắt người đàn ông này cũng đang vằn máu.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận